NGƯƠI KHÔNG PHẢI ĐẠI THẦN, NGƯƠI QUÁ TIỂU NHÂN- PN 2(Q3)

NGƯƠI KHÔNG PHẢI ĐẠI THẦN, NGƯỜI QUÁ TIỂU NHÂN

~0~ ~0~ ~0~ ~0~ ~0~

EDITOR: TƯ ĐỒ HIỂU SA

BETA: NGUYỆT DẠ MỘNG NGỌC

NGUỒN: https://myngocdiepsontrai.wordpress.com/

~0~ ~0~ ~0~ ~0~ ~0~

Phiên ngoại 1: Lần đầu gặp mặt (Tự đặt ^^)

 

Trung học Thụ Đức là trung học nổi danh nhất thị trấn A. Ở trong bao gồm sơ trung, trung học hai trường, thu nhận rất nhiều học sinh, toàn bộ số học sinh lên tới con số hàng vạn, nội quy vô cùng nhiều. Trường trung học rất có quy củ hơn nữa vì có hoàn cảnh học tập thanh u, phong cảnh học tập tự do, chế độ dạy học dân chủ, không cái nào không hấp dẫn ánh mắt của mọi người, huống chi, chỉ tiêu học sinh hàng năm học lên đại học lên lại lên tới hơn 95%.

Như vậy, còn có rất nhiều quan to hiển quý, con cháu nhà giàu đều mộ danh mà đến, tùy tiện tìm một người, hỏi ra chính là nổi danh tập đoàn tài chính nhị đại, tam đại công tử, tiểu thư… trăm ngàn đừng kinh ngạc, kia đều là thực bình thường.

Được rồi, thừa nhận, đã ngoài lề vô nghĩa quá nhiều, chính văn tiếp tục.

Ba nữ sinh—- ngồi xếp bằng.

“Biết không? Liễu Thủy cái kia sự tình?” Nữ sinh vóc dáng nho nhỏ thần bí hỏi.

“Cái gì, chuyện Liễu Thủy chuyển trường sao? Này tớ ngày hôm qua mới biết.” Một nữ sinh khác trả lời, vẻ mặt đắc ý.

“Tớ cũng biết…….” Không cam lòng lạc hậu, nữ sinh thứ ba lên tiếng.

“Biết, các cậu biết cái gì? Các cậu cái gì cũng không biết, cút.”

“……………..”

“……………..”

“Nghe nói nha, trước tiên là nói, tớ cũng nghe nói vậy nga.” Tạm dừng một chút, tiếp tục nói. “Hình như là có nguyên nhân là có ai đó thực thích Liễu Thủy, sau đó…..” Mới mở mồm, lời nói liền bị đánh gãy.

“Nhiều người thích cậu ấy đi.”

“Người lợi hại như vậy, ngay cả nữ sinh đều thích nha, tớ cũng thực thích cậu ấy, cậu nói lời vô nghĩa….” Khinh bỉ nói, đối với lời nói về cái người thích Liễu Thủy kia không cho là đúng.

“………….” Bị đánh gãy lời thật không nói thành lời. “Tớ biết tớ biết, tớ cũng thích cậu ấy nha, nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là có nam sinh điên thực thích cậu ấy, toàn bộ thế giới đều biết Liễu Thủy luôn luôn không thích nói chuyện với bằng hữu kia liền có thể nói chuyện với hắn, có thể để ý tới hắn sao? Sau đó cái nam sinh điên kia không chịu nổi liền tại lúc đuổi theo Liễu Thủy mà bị xe đâm chết lạp lạp lạp lạp lạp!!!…..” Càng nói càng kích động, cuối cùng đã muốn hét to.

“A……….”

“…………..”

Nhìn người giật mình không nói lên lời, rốt cuộc bình tĩnh, tiếp tục nói. “Chết người là ba mẹ người này đều là kẻ có thế lực, gia đình Liễu Thủy lại là gia đình bình thường, không có bối cảnh gì, không có biện pháp bị buộc chuyển trường.” Thật đáng tiếc, về sau, sẽ không thấy không được một người đặc biệt như vậy, liên tục hai năm đứng đầu toàn trường, trong lịch sử cũng chỉ có mình nàng vừa nhập học ba tháng liền có thể đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh, không có bối cảnh, không có mỹ mạo, cũng chỉ là đứng ở một nơi rất xa nhìn qua cũng đã bị hấp dẫn, giống như là có ma lực, cuối cùng còn không dám tùy tiện tới gần, nghe nói là người không thể nào nói chuyện yêu thương, hơn nữa người mình thích lại còn là nữ, rơi lệ.

“Làm cái gì a, cũng không phải cậu ấy sai.” Phải sau một lúc lâu, mới có một âm thanh vang lên, bất bình căm giận.

“Đúng vậy, như thế nào có thể khi dễ người như vậy, có thế lực rất giỏi sao…”

……….

“Bất quá cũng thật đáng thương, còn trẻ đã chết, đổi lại ba mẹ nhà ai cũng không chịu nổi.”

“………… Chịu không nổi mượn thế ép người…..”

“……….”

 

Phụ mẫu Liễu gia—- lòng ba mẹ thiên hạ

Đông, đông, đông………

Đông, đông, đông…..

“Thủy Thủy a….” Liễu mụ mụ hô, không biết làm sao, đều đã muốn kêu vài lần, cửa vẫn là đóng kín, cũng không có thanh âm.

“Ý Lam, để cho con một mình yên lặng chút đi, đi thôi, a?” Liễu ba đỡ lấy Liễu mẹ, khuyên nhủ. “Thủy Thủy đứa nhỏ này từ lúc nhỏ đã vậy, nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng là….” Do dự một chút. “…… Ân.” Rốt cuộc gật đầu, đáp ứng, theo Liễu ba chậm rãi rời khỏi.

Thủy Thủy đứa nhỏ này, từ lúc nhỏ cho tới bây giờ đều nhu thuận, mới trước đây còn cười đến ngọt ngào a, lên sơ trung liền không như trước kia yêu cười, không như vậy thích làm nũng, nhưng nữ nhi nhà mình chỉ cần không học cái xấu đều là tốt. Năm cuối sơ trung này như thế nào lại xảy ra loại chuyện như vậy đầu, Liễu mẹ lắc đầu, sâu kín thở dài.

“Ba”

“Mẹ”

Mời vừa đi vài bước, chợt nghe tiếng gọi, Liễu ba Liều mẹ quay đầu, Liễu Thủy liền đứng ở nơi đó, tươi cười sáng lạn.

Liễu mẹ nao nao, bao lâu… không phát hiện Thủy Thủy đối với chính mình nở nụ cười như vậy? Cũng không phải cười như trước không tốt, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, không tính đến kia thành kính, giống như đột nhiên trưởng thành, Liễu mụ mụ cũng là thật lâu mới thích ứng được. Đứa nhỏ này nha, cười như vậy mới đáng yêu.

Nhìn Liễu Thủy cười, Liễu mẹ cũng mỉm cười.

“Mẹ, một hay ngày chưa ăn gì, con thật đói a…..” Đáng thương hề hề nhìn Liễu mụ mụ, Liễu Thủy hướng Liễu mẹ làm nũng nói.

……….

“Ân ân, cái này mẹ đi làm.” Phản ứng lại, Liễu mẹ không giấu được vui sướng, muốn ăn cái gì là tốt rồi, muốn ăn cái gì là tốt rồi, liên tục gật đầu, vội vàng hỏi. “Muốn ăn cái gì.”

“Cái gì đều muốn ăn.” Tham lam nói. “Con có thể ăn hết cả một con voi nữa.”

“Thủy Thủy, về sau không chuẩn con lại hồ nháo như vậy, con xem mẹ con cấp cấp….” Thanh âm Liễu ba.

“Sẽ không đâu, yên tâm yên tâm…….”

“………”

 

Tư Húc tiểu yêu tinh—— thiếu niên tuyệt sắc

Hôm nay, Liễu Thủy lại không có đi học đâu…… Lại đi qua năm ba ban A, Tư Húc ngắm chỗ ngồi trống không kia, trên mặt bàn lại cái gì cũng không có, chậm rãi bước đi, tà dương đêm bóng dáng kia kéo dài kéo dài………

Bởi vì cha mẹ ly hôn, Tư Húc theo mẫu thân về quê cũ A thị, ngày đầu tiên chuyển trường hấp dẫn bao ánh mắt chú mục, Tư Húc thật phiền, ghét nhất bị xem như vật phẩm chỉ trỏ thưởng thức, tuy rằng đều không mang theo ác ý, vẫn thực khiến cho người ta không chịu nổi.

Một mình tránh tại địa phương yên tĩnh, tùy ý tìm cay đại thụ che nắng, ngồi dưới đất, tựa lưng vào gốc thụ nghỉ ngơi, từ từ tỉnh lại, khi đứng lên xoay người chuẩn bị trở lại phòng học, mới đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, phía sau cây thụ có thêm hai người.

“Đồng học, có chuyện gì hiện tại có thể nói.” Một nữ sinh mặc giáo phục tinh tế đưa lưng về phía mình nói, thanh âm phát ra nhẹ nhàng thanh thúy, không nóng cũng không lạnh, lại làm cho Tư Húc ngoài ý muốn cảm thấy dễ nghe, dừng lại bước chân đang muốn ly khai, tiếp tục nghe.

“Liễu Thủy……” Nam sinh đối diện Tư Húc kia muốn nói lại thôi. “Tớ, tớ…..”

“Ân.” Ứng thanh, chờ đợi người đối diện tiếp tục nói.

“Liễu Thủy……..” Bàn tay nắm chặt, muốn nói, vẫn là nói không lên lời. Tư Húc cười tươi sáng, tiết mục thổ lộ sao, ngày đầu tiên chuyển trường đã thấy được, vận khí thật tốt đâu.

“Ân.” Nhìn nam sinh trước mắt không hiểu sao khẩn trương, Liễu Thủy tiếp tục đáp.

Hồi lâu, không ai nói chuyện, nam sinh sợ hãi lo sợ lại đem ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn nữ sinh đối diện, nữ sinh im lặng nhìn nam sinh, không hiểu hắn vì cái gì khẩn trương như vậy.

“Đồng học, muốn lên lớp.” Liễu Thủy nhắc nhở, “Về trước đi.” Liền một mình đi tới phía sau, bỏ qua nam sinh kia, không có nhìn thấy ánh mắt ngày càng kiên định của nam sinh.

“Liễu Thủy, tớ thích cậu.” Xoay người, rống to. Thở phào một hơi. “Cậu làm bạn gái tớ đi.” Tiếp tục nói.

“Cảm ơn cậu.” Liễu Thủy dừng lại, nghiêng người, quay đầu. “Nhưng là, không được.” Mỉm cười, tiếp tục nói, Sau đó xoay người, rời đi. Không hề nhìn cặp mắt kia tràn ngập thất vọng cùng kiên quyết.

Tư Húc giật mình, cảm giác tâm mình bị một lực mạnh mẽ tác động, không chỉ thanh âm nữ sinh kia, mắt nữ sinh kia, mũi nữ sinh kia, môi nữ sinh kia, thậm chí tóc, đều rất đẹp đâu, đẹp không nói lên lời.

Cùng nam sinh kia giống nhau, lăng lăng nhìn bóng dáng nữ sinh chạm rãi dời khỏi tầm mắt…. Là—– Liễu Thủy sao?…….

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của chính mình: ^_^

Đây là một cái phiên ngoại, rất nhiều người đối với việc quen biết của Thủy Thủy cùng Tư Húc tò mò, nói nhỏ biết, kỳ thật ngẫu nhiên… tạo lối thoát…..

Ngẫu nhiên đem chuyện hồi sơ trung của họ viết thành phiên ngoại, lời văn sẽ không có giải thích gì….

Một số người có thể tự nghĩ ra chuyện xưa, vô hạn tưởng tượng…. Đây chính là bắt đầu.

Kỳ thực ta vẫn muốn viết ngược, nhưng ở chính văn, ta vẫn là không đành lòng a không đành lòng, tại phiên ngoại, ta tiểu ngược một phen…. Lại nói, ta dù sao cũng là mẹ a.

Bất quá, đừng đánh ta, ta không chịu nổi đả kích…. Trốn….

Lúc khác, nửa đêm nay hoặc là trưa mai hội sửa văn.

Trời đầy sao~~~ ôm chăn ngủ.

TĐHS nói ra suy nghĩ: ước gì tác giả không nói ra suy nghĩ. Haiz~~~~~~~

 

2 thoughts on “NGƯƠI KHÔNG PHẢI ĐẠI THẦN, NGƯƠI QUÁ TIỂU NHÂN- PN 2(Q3)

Bình luận về bài viết này